Bình tâm lại nghe lời em khuyên quay về với gia đình, anh mở lòng hơn, quan tâm, chia sẻ với vợ thì tình hình từ từ cải thiện. Tôn trọng cô ấy, anh đưa cô ấy xem bài viết của em và giải thích lý do vì sao anh thay đổi (anh không muốn cô ấy nghe từ ai khác và suy nghĩ linh tinh). Hỏi cô ấy có ghen không, anh có thể nhắn vài lời với em không, cô ấy nói ganh tỵ chứ không dám ghen với em và nếu anh viết cho em nhớ giúp cô ấy gửi lời cảm kích đến em.
Em từng nói: “Anh về với vợ đi, vợ sinh và chăm sóc con cho anh kìa, còn em có làm được gì cho anh đâu, giới hạn cuối cùng em còn không cho anh”. Em biết không, chính thái độ nghiêm túc giữ gìn trong sạch cả thể xác và tâm hồn, mà bây giờ khi nghĩ về em anh chỉ có thể gọi em là ''cô gái mà anh nể trọng'', còn những từ như tình cũ, người yêu cũ gì đó anh không thể gọi vì thấy không xứng với em. Đúng là chúng ta không ai mất ai, chỉ khi nào chúng ta kéo nhau vào vũng bùn phức tạp đó, gây oan trái cho nhiều người, phiền não làm cả hai xấu xí, lúc đó ta mới mất nhau, phải không em?
Cảm ơn em đã chỉ cho anh thấy sự khác biệt giữa "yêu người khác'' và ''yêu bản thân''. Cảm ơn em là ngọn đèn chỉ đường cho anh trong những ngày u mê lạc lối. Nghe tiếng cười của con, anh mới thấm việc làm của em ngày đó. Anh sẽ thực hiện lời hứa, toàn tâm toàn ý với gia đình để việc làm của em không thành vô nghĩa, vì hạnh phúc của anh hôm nay từng có phần bảo vệ lặng lẽ từ em. Anh tin người như em chắc chắn sẽ hạnh phúc, nhưng cũng cho anh học chút lãng mạn gửi đến em lời chúc bình yên: Xin cho bốn mùa. Đất trời lặng gió. Đường trần em đi. Hoa vàng mấy độ.
Nguồn: Tam
su
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét