Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Tôi luôn cầu cho những người ghét mình hạnh phúc

 Nói chuyện với mẹ, lần nào cũng vậy, em lại nhận được dòng cảm xúc rất đỗi thân thương. Bà ở gần thì nói: Cố giữ sức khỏe, mạnh mẽ vượt qua khó khăn và đừng bận tâm chuyện thiên hạ, mặc kệ những thị phi. Suy cho cùng chẳng ai sống thay mình cả. Rảnh thì vợ chồng con cái về chơi, tháng một lần cũng được, đừng câu nệ chuyện quà cáp, đừng có mua bán gì, con cháu về là bà vui. Bà ở xa thì bảo: Mẹ gửi gạo một bao, thùng trứng 100 quả, 3-4 con gà, nửa cái thủ lợn và 4 cân rau, lương thực đủ dùng cứ yên ổn làm ăn, không cần phải về, ở nhà đều khỏe. Lấy sức khỏe làm đầu, lấy chữ an làm trọng, vạn sự tùy duyên, đừng bon chen với thiên hạ. Cuộc đời mẹ kinh qua biết bao thăng trầm nên hiểu được nhiều chuyện trong thiên hạ. Con hãy học cách mỉm cười, đối mặt với khó khăn, điềm tĩnh giải quyết mọi việc, không cầu những thứ không thể đạt được. Đừng mất thì giờ bàn những chuyện chẳng thuộc về mình, thay vào đó hãy học và làm, hoàn thiện bản thân và không chạy theo những thứ hào nhoáng, chẳng hiện thực…

Mẹ còn bảo: Khi ốm sẽ chẳng ai thay mình uống thuốc, chịu giúp những cơn đau, thậm chí buồn vui cũng chỉ bản thân mỗi người cảm nhận… Suy cho cùng, con người ta một mình nằm trong bào thai đến với thế giới này, cũng một mình nằm trong quan tài trở về thế giới bên kia, không ai kế bên trong cuộc hành trình dài đằng đẵng ấy. Vậy nên, là bạn thì dù xa cách đến đâu, hiểu lầm cách mấy rồi cũng sẽ quay về, ở bên; còn đã hết duyên cố gắng đến đâu cũng chỉ thêm xa cách. Cái tự sinh ắt sẽ tự diệt, cái tự đến rồi nó sẽ đi, sống trên đời không ai tránh được thị phi, yêu thương hay ghét bỏ; bởi ở đâu có con người ở đó có cả thiện ác và đúng sai, cũng như giày vừa chân ai chỉ riêng người đó biết. Chỉ cần ai chân tình, tâm thiện thấu hiểu là được rồi. Mẹ bảo vậy và em thấy đúng vô cùng.

Hôm qua, em nghe đâu đó có mẹ đưa ra câu hỏi đi chùa để làm gì rồi mượn cớ xỉa xói người này người khác? Em nghĩ, khi hỏi xong, chắc họ sẽ tự đánh vào mồm mình không biết chừng. Vì rằng, tâm linh không thể đưa ra đùa cợt, ném vào đó những đố kỵ bon chen, hay mượn chùa chiền là cái cớ để chửi bới người khác. Thú thật, em không hay đi Chùa, mỗi năm chỉ vài lần, vào Rằm Mùng Một. Còn năm mới, khi vãn hội em mới cùng gia đình đi vãn cảnh Chùa Hương. Một người chị đồng nghiệp có căn, cô bạn thân của em từng bao phen đối mặt với sinh tử vẫn đi hầu hàng tháng để mong sự bình an. Ngay cả anh bạn em trông phong trần, bụi bặm là vậy nhưng đều đặn mỗi tháng vẫn phải lặn lội hết Bắc rồi Nam để cầu mong các bậc tiền nhân ban cho sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc. Mỗi người có một tín ngưỡng, niềm tin, cách sống riêng, em trân trọng sự lựa chọn của họ.

Nói thật, em rất ngại nhờ vả, nhất là phải làm phiền đến các thế lực siêu nhiên, dù em tin quyền năng là có thật. Em hiểu rằng các bậc cao nhân luôn có quá nhiều việc phải làm, phải giải quyết, phải lắng nghe để biến hóa ước mơ của chúng sinh thành một phần hiện thực. Vậy nên, mỗi sáng mở mắt ra, em đều tự động viên mình phải cố gắng hết sức, nỗ lực hết mình để hoàn thiện bản thân, để khắc phục những gì mình còn khiếm khuyết. Em cũng hiểu rằng mỗi ngày được sống, làm việc, vui vẻ bên người mình yêu thương, cảm nhận sự chuyển động không ngừng của vạn vật đó đã là hạnh phúc.


Mỗi năm nếu có dịp đi chùa, em sẽ cầu cho quốc thái dân an, cầu cho những người xung quanh, cha mẹ, anh em bè bạn, đồng nghiệp, người thân, thậm chí người dưng được mạnh khỏe, vui vẻ và hạnh phúc. Em cũng cầu cho những người ghét em, người luôn bon chen, đố kỵ, chọc ngoáy em không chỉ mạnh khỏe, vui vẻ mà họ phải luôn trong tình trạng phải hạnh phúc. Bởi khi bận rộn với niềm vui, hạnh phúc, họ sẽ không làm phiền đến em và những người khác nữa. Em sẽ tuyệt nhiên không nghĩ đến thuyết nhân quả, không AQ khi cho rằng ông trời có mắt, ở hiền gặp lành hay những điều gì đó mà cơ man sách vở, các giáo trình về đạo đức vẫn dạy. Bởi em chắc chắn rằng nếu anh em, bạn bè, những người xung quanh em không mạnh khỏe mà ốm đau, không vui vẻ mà buồn rầu, không hạnh phúc mà vất vả, đói nghèo… thì bản thân em cũng khó lòng sống vui vẻ được. Em sẽ không thể diện chiếc váy trắng tinh khôi, bước từ nhà ra đường rồi nhìn thấy toàn cụ già, trẻ em, phụ nữ nheo nhóc bẩn thỉu…

Nguồn: Tam su                        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét