tam su tham kin cho biết Vợ chồng mình chỉ kết hôn 1 lần nhưng đã
tuyên ngôn ly hôn được dăm ba chục lần. Các bước đều đầy đủ, từ xô xát
cãi vã đến viết đơn, ký đơn, chỉ thiếu mỗi bước nộp lên tòa. Nghĩ lại đó
đều là những kỷ niệm đáng nhớ và phần nào làm cuộc hôn nhân của mình
thêm màu sắc.
Thuở yêu nhau động tí là mình đòi chia
tay, cưới nhau về thì mình đòi ly hôn. Nói trắng ra thì chẳng ai muốn đã
cưới nhau lại hăm hở chia tay cả, nhất là phụ nữ lại càng sợ điều đó.
Nhưng không hiểu sao từ "ly hôn" cứ nằm ở cửa miệng, cãi nhau dăm ba câu
thể nào mình cũng phọt ra hai từ đó.
Lần đầu tiên nghe mình đòi ly hôn, chồng
hoang mang cực độ, mặt đang đỏ gay gắt vì cãi nhau bỗng chuyển sang
trắng bệch. Anh từ cãi lại cáu mình vì sao nói ra điều đó dễ dàng thế,
hỏi mình có yêu chồng không, có tôn trọng cuộc hôn nhân này không mà lại
nói vậy. Mình sướng rơn trong bụng nhưng mặt cứ giả vờ kênh kiệu, tự
nhủ thầm "có ngu mới ly hôn".
Lần thứ hai, mình lại hùng hổ đòi chia tay. Chồng không mắng nữa mà lạnh lùng đáp "anh cho em suy nghĩ lại, lúc nào bình tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp".
Mình tức khí bỏ lên phòng khóa cửa nằm không thèm nấu bữa tối. Khuya
đói quá mò xuống nhà thấy chồng đã nấu sẵn cho bát cháo để trên bàn.
Ngó nghiêng không thấy chồng đâu nên
mình ngồi xuống húp một lèo như mèo đói. Bỗng có tiếng chồng đằng sau
lưng làm mình giật bắn. Chồng hỏi "biết cái gì đấy không mà ăn?". Mình không quay lưng lại, muốn làm lành nhưng xấu hổ nên cố làm cao xẵng giọng "không biết". Chồng cười hì hì "cháo lú đấy, ăn vào là quên hết mọi chuyện ban chiều".
Mình cố cưỡng lại nụ cười, cơn giận cũng biến mất. Mấy tiếng trước còn
muốn ra khỏi nhà mà mấy tiếng sau đã thấy yêu chồng không tả được.
Lần thứ ba, lại là mình khóc lóc đòi
chia tay vì "không thể sống thêm với anh được nữa". Chồng lạnh băng hơn
cả lần trước tuyên bố "rồi, phân chia tài sản ngay đi, cô muốn lấy đi những gì?".
Mình sợ rét run đến nỗi không thể nhỏ thêm giọt nước mắt nào. Mình ân
hận vì đã làm chồng mất kiên nhẫn, trong lòng mình muốn van xin, muốn
nhận lỗi với anh.
Ấy vậy là cái bộ mặt phản chủ của mình
cứ cong cớn đầy thách thức. Mình bắt đầu chỉ cái vào cái thẻ ngân hàng,
vào con heo đất, vào hộp trang sức hồi môn, vào tivi to đùng mới tậu,
vào bức tranh đá quý... Mình rắp tâm lấy hết đồ đạc trong nhà vì đây là
nhà chồng, mình biết ly hôn thế này cũng sẽ không được "xơ múi" gì.
Khi mình đang hăng say chỉ chỏ hết đồ
này tới vật kia thì chồng chỉ thẳng vào mặt mình. Mình giận điên lên hét
giọng the thé "anh làm gì thế, anh dám chỉ vào mặt tôi cơ á?". Chồng
không cười, chỉ đáp "tôi cho cô hết nhà cửa, tôi chỉ lấy con điên này".
Mình bị hố không kịp ngậm lại mồm, mặt đỏ bừng tự xấu hổ. Và thế là lại
hòa.
Lần thứ tư, không ai khác ngoài mình,
lại khăng khăng ly hôn. Chồng thở dài bất lực "ừ, cô viết đơn đi". Mình
tức tốc mở laptop ra ngồi soạn đơn. Văn bản mở lên mà không biết viết
thế nào nên ngồi đực ra đấy. Chồng cười khẩy "ly hôn chuyên nghiệp thế kia mà không biết viết đơn à, lên mạng mà tìm mẫu".
Nghe chồng khích, cái tôi lại nổi lên,
mình vào mạng ngay lập tức nhưng thế quái nào lại rớt mạng ngay lúc đó.
Ngồi loay hoay mãi không được mình gập máy bỏ đi tắm. Tắm vừa xong thì
cơn giận cũng vừa hết. Tối nằm chồng thủ thỉ "em thấy chưa, đến cái nhà mạng cũng không ủng hộ em ly hôn anh". Sáng ra đi làm phát hiện thì ra đêm qua chồng đã rút dây mạng từ lúc nào. Lại thấy yêu chồng, yêu đời quá thể.
Lần ly hôn thứ n, vợ chồng cãi nhau to,
anh là người nổi giận hơn cả mình. Mình mới nói ly hôn anh đã gật đầu
ngay bảo viết đi tôi ký. Anh đấm tay vào cửa kính vỡ tan. Chưa bao giờ
anh tức giận như thế. Mình sợ nhưng vẫn lôi giấy ra viết. Anh giật phắt
đặt bút ký rồi bỏ ra khỏi nhà. Đêm đấy mình nằm khóc tấm tức vì ân hận.
Hơn chục lần mình cầm điện thoại lên nhưng lại đặt xuống vì không nói
được một câu xin lỗi chồng.
Xem thêm toc tien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét