tam su tham kin cho biết Giá như tôi không biết sự thật ấy thì có thể, cả đời này tôi và vợ, con vẫn sống vui vẻ bên nhau và con vẫn mãi là con của tôi.
Vợ tôi, vốn là một cô gái ngoan ngoãn.
Còn nhớ, trong đêm tân hôn tôi đã hạnh phúc như thế nào khi biết vợ còn
trong trắng. Cô ấy chưa từng quan hệ với ai trước tôi. Mấy năm làm vợ
chồng, những lời yêu thương và sự quan tâm vợ dành cho tôi, chắc chắn
không thể là giả. Và tôi chưa từng nghi ngờ về tấm chân tình của vợ. Lúc
tôi ốm, cô ấy khóc lóc, lo lắng, ngồi trực suốt đêm không ngủ vì thương
chồng. Lúc tôi đi xa, cô ấy gọi điện liên tục hỏi thăm tình hình và lúc
nào cũng nói nhớ tôi. Lúc tôi to tiếng, cô ấy buồn mấy ngày, không ăn
không ngủ. Chính những cảm xúc ấy đã khiến tôi hiểu, vợ tôi thật lòng vô
cùng yêu tôi. Hai người ở bên nhau, cảm nhận về tình yêu rất thật, chắc
chắn không thể khác được. Tôi tin như vậy…
Cô ấy có bầu, tôi vui mừng khôn xiết.
Tình yêu chúng tôi dành cho nhau nhiều hơn khi chúng tôi có con. Tôi
tin, chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc. Tôi trân trọng vợ, quan tâm
lo lắng cho vợ, vợ cũng vậy. Chưa một lần tôi cảm thấy phật ý về vợ.
Với gia đình nội ngoại, cô ấy đối xử vô cùng công bằng. Cuộc sống với
tôi mà nói không có gì đáng bàn cãi.
Con tôi lên 3, suốt mấy năm, vợ chồng
tôi chưa từng cãi vã. Cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ. Vợ sống tình cảm,
biết điều, biết trên biết dưới. Con trai nghe lời bố, quấn bố lắm. Có bố
thì mẹ ra rìa. Ai cũng ghen tị với cuộc sống của vợ chồng chúng tôi.
Sung túc, đầy đủ, hạnh phúc, còn gì hơn thế… Nhưng đúng là, không ai nắm
tay được cả ngày. Vợ chồng vui vẻ cũng có lúc chịu những cú sốc lớn, và
cũng có lúc xích mích khó xử…
Gia đình tôi có ông anh trai làm nghề
xét nghiệm ADN. Thật ra, tôi chưa từng nghi ngờ vợ cũng chẳng bao giờ có
ý nghĩ sẽ mang con đi xét nghiệm gì đó. Bạn bè nhiều người nhờ anh tôi,
tôi cũng nhận lời giúp họ. Cho đến một ngày, vì rảnh rang quá, vợ lại
đi công tác, tôi chẳng có việc gì làm nên mới bảo anh trai thử xét
nghiệm cho hai cha con tôi. Chỉ là xét nghiệm cho vui, có kết quả cho
thích thú vậy thôi, vì người nhà làm, mình có mất gì đâu mà không thử tí
cho thích. Trò trẻ con ấy mà…
Nhưng, cái ngày định mệnh ấy đã đến. Tôi
chết lặng khi anh trai gọi điện báo tin, con và tôi không trùng ADN.
Tôi còn tưởng anh đùa tôi, nhưng không, đó là sự thật. Tôi không dám tin
vào tai mình. Chuyện gì đang xảy ra thế? Vậy, con tôi là con của ai.
Con là con của tôi và vợ cơ mà? Con là con của chúng tôi mà, sao có
chuyện vô lý như thế được, liệu có nhầm hay không?
Hôm sau, vì không tin, tôi lại một lần
nữa giấu vợ, lại xét nghiệm lại một lần nữa để không nhầm lẫn. Tôi chỉ
cầu mong đây là kết quả sai. Nhưng anh tôi đã nói, chính xác rồi, tôi
hãy hỏi lại vợ tôi…
Về nhà, tôi đưa kết quả ADN cho vợ. Vợ
tôi khóc lóc, quỳ gối xin lỗi tôi rồi lặng lẽ viết vào tờ đơn ly hôn,
rồi bỏ nhà ra đi. Cô ấy nói ‘đó là bí mật cô ấy định chôn chặt suốt đời.
Cô ấy đã vô cùng ân hận vì đã sai lầm với người cũ. Nhưng vì quá ăn
năn, bao nhiêu năm qua, cô ấy đã làm tròn trách nhiệm của người vợ,
người con dâu, người mẹ. Và cô ấy biết, tất cả dù không thể chuộc lại
sai lầm của mình nhưng cũng đã cố gắng để có thể cảm thấy lòng thanh
thản hơn.
Tôi đã yêu thương con như con ruột của
mình, bây giờ, con và vợ ra đi, tôi thấy đau khổ lắm. Nhớ con quay quắt,
nhớ vợ. Liệu, sự chân thành của vợ bao nhiêu năm qua có thể khiến tôi
tha thứ không? Tôi có thể làm điều đó nhưng cứ nghĩ, sau này, tôi lại bị
ám ảnh bởi chuyện nuôi con người ta thì tôi có nổi khùng lên không, có
đay nghiến vợ hay không? Hay là, tôi cứ chon chặt bí mật này trong lòng,
đón vợ và con về rồi mãi mãi về sau, chỉ có hai vợ chồng tôi biết
chuyện? Con tôi cũng sẽ không bao giờ biết con không phải con ruột của
tôi?
Tôi đang trăn trở, suy nghĩ rất nhiều.
Giá như tôi có thể làm được điều đó. Giá như tôi không nổi hứng đi xét
nghiệm ADN thì mãi mãi về sau, tôi vẫn là cha đẻ của con và vẫn yêu
thương con bằng tình yêu thương vô vàn. Và dù con không phải con ruột
thì lòng tôi cũng không biết gì, cũng cho mọi chuyện vùi vào dĩ vãng cho
đến cuối đời. Thật là, một phút nông nổi khiến tôi mất cả vợ, cả con.
Tôi phải làm gì bây giờ?
Xem thêm toc tien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét