tam su tham kin cho biết Anh gần như không biết giới hạn của mình
nữa rồi, anh ghen tuông một cách bệnh hoạn, thái quá, khiến tôi cảm
thấy ngột ngạt trong chính gia đình của mình.
Tôi lấy chồng được 3 năm, cuộc sống vợ
chồng cũng trải qua nhiều sóng gió nhưng có lẽ, đây là cơn sóng dữ nhất
từ trước tới giờ. Tôi sợ, nếu tôi không kìm chế cảm xúc của mình thì rất
có thể, gia đình này sẽ tan nát. Tôi cố gắng là một người vợ tốt, một
người con dâu hiền lành đã 3 năm qua rồi, vậy mà tới giờ phút này, tôi
không đủ can đảm để bước tiếp.
3 năm lấy chồng, chúng tôi chưa có con.
Phần vì công việc bận rộn, tôi kế hoạch hơn 1 năm đầu, phần vì chồng tôi
hiếm muộn, khó sinh con. Tôi cũng đã từng tẩm bổ ăn uống, cố gắng thuốc
men nhiều nơi nhưng kết luận, nguyên nhân do chồng tôi. Vậy mà khi biết
kết quả, anh không hề tỏ ra có lỗi với tôi, cũng không động viên an ủi
vợ, anh trút giận lên đầu tôi, đổ tội cho tôi vì công việc không sinh
con nên giờ ra nông nỗi này.
Chồng cau có, không nhận trách nhiệm về
mình. Anh ghen tuông một cách quá đáng. Từ hôm biết mình hiếm muộn, anh
quản thúc thời gian của vợ chặt chẽ từng tí một. Tôi đi đâu, làm gì, anh
cũng hỏi cặn kẽ. Anh còn ra luật là phải báo cáo với anh về công việc
của tôi. Anh cấm tôi đi tới 7h tối, phải về nhà trước giờ đó dù có việc
gì đi chăng nữa. Trừ khi có việc đột xuất, tôi phải báo cáo với anh
ngay.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng
đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. Gọi
điện giống như kiểu đánh ghen, bạn bè tôi biết ai cũng cười vì tôi đã
già rồi mà còn bị quản thúc như trẻ con. Anh cấm các mối quan hệ của tôi
với bạn bè. Những cuộc đi chơi nhậu nhẹt, cà phê cà pháo với bạn bè thì
không có nhé, cắt hết từ đây.
Tôi có xin đi liên hoan công ty, anh
cũng phải gọi điện, hoặc là cho anh đi cùng, không thì còn lâu anh mới
tin. Bằng tuổi này rồi mà đi đâu chồng cũng bám theo, tôi cảm thấy chán
nản vô cùng. Bây giờ, tôi như người bị trói buộc, cảm giác lạc lõng, cô
độc hết chỗ nói.
Có hôm, đang ngồi nói chuyện với đối tác
mà không hiểu chồng tôi theo dõi ở đâu, anh hùng hục chạy vào, lôi tôi
như lôi một con ở. Tôi cảm thấy ái ngại với người ta nhưng chẳng còn lời
nào giải thích. Tôi xấu hổ không biết chui đi đâu cho vừa. Anh đối tác
cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, anh ta còn tưởng tôi gây nên tội gì ghê
gớm lắm chứ ai biết đó là chồng tôi. Đến vợ đi làm mà chồng còn lén theo
dõi rồi đánh ghen thì có người đàn ông nào dám hợp tác với tôi nữa.
Từ cái ngày anh biết tin mình hiếm muộn,
tính tình anh trở nên dở quẻ. Anh giống như một kẻ điên loạn, lúc thì
nịnh vợ hết lời, khi thì lại quát tháo, bực bội, chửi bới. Tôi chưa từng
thấy người chồng nào dở hơi như thế. Tôi cảm thấy chán lắm rồi, cảm
thấy mệt mỏi, đau khổ và thú thực, thấy sống trong nhà giống như trong
địa ngục.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết
mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này
kia. Anh sợ tôi sinh con với người khác, sợ tôi lăng nhăng vì anh bị như
vậy. Tôi chưa từng có ý nghĩ như thế nhưng cứ cảnh này, khéo mà tôi
cũng tính lăng nhăng cho xong, chứ thú thực, tôi chán ngấy cái cảnh sống
với người chồng mà tôi bước đi một bước là hỏi ‘đi đâu’. Bây giờ tôi
khó chịu và bức bách lắm rồi, tôi phải làm sao đây?
Xem thêm toc tien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét